Vân Nam Ngọc Côn An-đéc-xơn: CLB nhỏ, giấc mơ lớn, kiên cường tiến bước
Dưới màn đêm kinh thành, ánh sáng của Sân vận động Công nhân vẫn rực rỡ, nhưng không thể hoàn toàn xua tan nỗi tiếc nuối trong lòng các chiến binh Vân Nam Ngọc Côn đến từ xa. Một trận đấu tâm điểm vòng 16 Giải Vô địch Quốc gia Trung Quốc, cuộc đối đầu giữa một tân binh và một đội bóng mạnh của giải đấu, cuối cùng kết thúc với việc Vân Nam Ngọc Côn để thua sát nút 1-2 trên sân khách trước Bắc Kinh Quốc An. Trong phòng họp báo sau trận, khi huấn luyện viên trưởng Vân Nam Ngọc Côn Anderson bước vào, điều ông mang đến không phải là sự chán nản, mà là một niềm tự hào gần như cố chấp, một lời khen ngợi chân thành dành cho những nỗ lực hết mình của các cầu thủ dưới trướng, và một niềm tin kiên định vào tương lai của câu lạc bộ.
Trận đấu này, trong mắt Anderson, chắc chắn là kiểu đối đầu mà “tất cả người hâm mộ đều khao khát được thấy” – hai đội bóng trên sân cỏ đã không ngừng nỗ lực chiến đấu vì chiến thắng, cho đến giây phút cuối cùng. Ông ấy đã nắm bắt tinh tế tâm lý của người hâm mộ, chỉ ra rằng không ai muốn thấy một trận đấu mà Bắc Kinh Quốc An chiếm ưu thế áp đảo, còn Vân Nam Ngọc Côn thì không có sức chống trả. Thực tế đã chứng minh, Vân Nam Ngọc Côn ngay từ phút đầu tiên sau tiếng còi khai cuộc, đã thể hiện tinh thần không chịu thua kém này một cách trọn vẹn. Điều Anderson thể hiện qua từng lời nói, là sự khẳng định sâu sắc về việc các cầu thủ đã “cố gắng hết sức”, hơn nữa còn là sự tán dương chân thành về việc họ đã “thực hiện đúng chiến thuật”. Trong cuộc đối đầu trực diện với đối thủ hàng đầu, việc có thể thực hiện chính xác ý đồ của huấn luyện viên, bản thân khả năng thực thi này đã xứng đáng nhận được tràng pháo tay.
Tuy nhiên, sức hấp dẫn và sự tàn khốc của bóng đá thường song hành. Khi phóng viên hỏi về bước ngoặt của trận đấu này, câu trả lời của Anderson vừa thẳng thắn vừa mang một chút bất lực: “Hôm nay chúng tôi đã để thua một quả phạt đền.” Quả phạt đền này, ở một mức độ nào đó, đã trở thành cán cân thắng thua của trận đấu. Nhưng ông ấy nhanh chóng chuyển chủ đề sang một khoảnh khắc đáng tiếc khác: “Khi tỉ số là một đều, Oscar đã có cơ hội đối mặt khung thành, nhưng bị thủ môn đối phương cản phá, chúng tôi đã có cơ hội thắng trận đấu với tỉ số hai một.” Từng câu chữ, dường như vẫn còn cảm nhận được tiếng thở dài tiếc nuối khi cơ hội tốt đó vụt qua. Thể thao cạnh tranh là như vậy, một pha cứu thua, một cột dọc khung thành, thậm chí là một chút khác biệt nhỏ, đều có thể thay đổi hoàn toàn cục diện trận đấu. Anderson đúc kết một cách súc tích và triết lý: “Nhưng đây chính là thực tế, đây chính là bóng đá.” Thái độ trực diện với thắng thua, không tìm cớ biện hộ này, chắc chắn là phong thái mà một huấn luyện viên trưởng thành nên có.
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên về việc “liệu có thêm niềm tin vào đội bóng này, có thể dẫn dắt họ đạt được thành tích tốt hơn hay không”, câu trả lời của Anderson như một bức tranh từ từ mở ra, phác họa nên hình ảnh chân thực và tầm nhìn lớn lao của Vân Nam Ngọc Côn với tư cách là một “tân binh”. Ông ấy thẳng thắn thừa nhận đây là một câu hỏi “khó trả lời”, bởi vì vị thế của Vân Nam Ngọc Côn rõ ràng và thực tế: “Chúng tôi là một đội bóng mới thăng hạng, cũng là một câu lạc bộ trẻ, một câu lạc bộ nhỏ.” Điều này không phải là tự ti, mà là sự nhận thức rõ ràng về tình hình hiện tại của câu lạc bộ. Ông ấy không ngần ngại chỉ ra rằng, “ngân sách của câu lạc bộ không thể sánh bằng các câu lạc bộ lớn như Thượng Hải Thân Hoa, Sơn Đông Thái Sơn và các câu lạc bộ lớn khác”. Điều này có nghĩa là, trong cuộc đua vũ trang về tuyển mộ cầu thủ, họ chắc chắn không thể cạnh tranh sòng phẳng với các đối thủ có tài chính mạnh.
Tuy nhiên, chính sự “nhỏ bé” và “trẻ trung” này đã mang lại cho Vân Nam Ngọc Côn sự kiên cường và không gian phát triển độc đáo. Ánh mắt của Anderson kiên định, ông cam kết sẽ “cố gắng hết sức giúp câu lạc bộ của chúng tôi, xây dựng một đội bóng tốt hơn, và nâng cao sức mạnh tổng thể của đội thông qua các trận đấu.” Đây không chỉ là khẩu hiệu, mà còn là cương lĩnh hành động. Ôn