Lewin từ biệt Everton, hành trình chín năm cuối cùng hạ màn.
Trong thế giới bóng đá, chia ly là chủ đề vĩnh cửu, đôi khi ồn ào, đôi khi lại lặng lẽ. Nhưng khi cái tên Dominic Calvert-Lewin chính thức được khắc lên danh sách rời đội của Everton, trong không khí của Goodison Park, vẫn tràn ngập một cảm xúc phức tạp và khó tả. Đây không phải là một lời chia tay đột ngột, mà giống như một vở kịch đã kéo dài từ lâu, cuối cùng cũng chính thức khép lại trong kỳ chuyển nhượng mùa hè.
Khúc dạo đầu của "vở kịch chia tay" này đã bắt đầu từ hơn một năm trước. Khi ấy, những đồn đoán xung quanh tương lai của Lewin xôn xao, các cuộc đàm phán gia hạn hợp đồng đình trệ, cùng với sự do dự mà anh thể hiện cả trong và ngoài sân cỏ, tất cả đều ám chỉ rằng mối duyên kéo dài chín năm này đã đi đến hồi kết. Giờ đây, mọi chuyện đã ngã ngũ, đối với cả hai bên, có lẽ đều là một sự giải thoát – một "kết thúc" cần thiết, thậm chí hơi buồn.
Nhìn lại những năm tháng của Lewin tại Everton, chắc chắn đó là một hành trình đầy thăng trầm. Năm 2016, anh gia nhập từ Sheffield United với giá vỏn vẹn 1,5 triệu bảng Anh, khi đó anh chỉ là một cái bóng hơi non nớt trong đội U23. Ai có thể ngờ rằng, chàng trai trẻ đến từ Sheffield này lại khoác lên mình chiếc áo số 9 tượng trưng cho vinh quang và áp lực, để lại dấu ấn sâu sắc đến vậy trên thảm cỏ Goodison Park?
Anh không phải là loại thiên tài có tài năng thiên bẩm, tỏa sáng rực rỡ, giai đoạn đầu sự nghiệp, thậm chí có người còn khinh miệt gọi anh là "tiền đạo cấp độ Championship thỉnh thoảng lóe sáng". Tuy nhiên, dưới sự mài giũa tỉ mỉ của Ancelotti, Lewin đã đạt đến đỉnh cao sự nghiệp. Thể chất, khả năng đánh đầu và sự nhạy bén trước khung thành của anh được phát huy hoàn toàn, từng trở thành một trong những tiền đạo nội địa được săn đón nhất Premier League, thậm chí còn thành công gõ cửa đội tuyển quốc gia Anh. Những pha đánh đầu chớp thời cơ ghi bàn đặc trưng của anh, như lưỡi dao sắc bén rút ra khỏi vỏ, liên tục xuyên thủng hàng phòng ngự đối thủ.
Tất nhiên, dấu ấn đậm nét nhất của Lewin tại Everton, không nghi ngờ gì nữa, chính là pha bay người đánh đầu vào lưới Crystal Palace năm 2022. Đó không chỉ là một bàn thắng, mà là một tia hy vọng trong tuyệt vọng, là khoảnh khắc sử thi xoay chuyển tình thế trong trận chiến trụ hạng. Khi quả bóng đi vào lưới, tiếng hò reo của toàn bộ khán giả vang dội, quét sạch mọi lo lắng và sợ hãi tích tụ. Khoảnh khắc đó đã trở thành một chương sôi động nhất trong lịch sử cận đại của Everton, thậm chí có người còn cho rằng đó là bàn thắng quan trọng nhất trong lịch sử câu lạc bộ. Tên anh, cũng vì thế mà ngang hàng với Lukaku, Duncan Ferguson, treo cao trong top ba danh sách ghi bàn Premier League của Everton, bản thân điều đó đã là một lời khen ngợi thầm lặng.
Tuy nhiên, sự khốc liệt của bóng đá, thường thể hiện ở sự trêu ngươi của số phận. Nếu đỉnh cao của Lewin là bông hồng đang nở rộ, thì những chấn thương nối tiếp đến, chính là sương giá mùa đông tàn nhẫn ấy. Kể từ mùa giải 2021/22, bóng ma chấn thương như giòi bám xương, quấn chặt lấy anh. Gãy xương ngón chân nhưng vẫn thi đấu với chấn thương, dựa vào mũi tiêm giảm đau để chống đỡ mỗi bước chạy, điều này không chỉ vắt kiệt thể chất mà còn phá vỡ rào cản tâm lý của anh. Anh từng thẳng thắn thừa nhận, vào ngày sinh nhật của mình, anh đã kiệt sức cả thể chất lẫn tinh thần nằm khóc trên đất, khi đó Everton đang lún sâu vào vũng lầy trụ hạng, còn anh lại bất lực. Anh thuê chuyên gia dinh dưỡng cá nhân, cố gắng phục hồi, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Khoảng thời gian đó, anh gánh vác trọng trách của chiếc áo số 9, mang theo kỳ vọng của người hâm mộ, nhưng lại chìm sâu vào cuộc đấu tranh không ngừng. Những nỗi đau không ai biết này, còn đáng thương hơn nhiều so với những cơ hội anh bỏ lỡ trên sân. Chấn thương, đã trở thành gông cùm chí mạng cản trở anh đạt được những thành tựu cao hơn.
Cùng với thời gian, mối liên hệ giữa Lewin và Everton cũng bắt đầu dần nguội lạnh. Sự xa cách này là kết quả của nhiều yếu tố đan xen. Một mặt, những chấn thương thường xuyên của anh dẫn đến tỷ lệ ra sân thấp, phon